Mỗi lần nói tới anh đồng nghiệp cùng phòng, tôi lại phát hốt.
Nói đi nói lại thì cái chuyện nó chẳng hay ho gì, nhưng mà nhiều khi cảm thấy lạ vì tại sao lại có người đàn ông tính tình khó ưa như vậy, nhất là sống trong môi trường có rất nhiều chị em phụ nữ. Thật không đáng mặt đàn ông! Nhiều khi, tôi không biết nên đối đãi với người này như thế nào!
Mới vào văn phòng, tôi đã gặp ngay anh này, vì anh ấy có vẻ nhanh nhẹn, ra tiếp chuyện tôi, nói một thôi một hồi kiểu rất thân thiện. Tôi ấn tượng với anh ấy vì thái độ hồ hởi với nhân viên. Tôi có hỏi anh ấy về những công việc tôi phải làm, về tính cách của mọi người ở đây thì anh ấy nói tường tận. Nói chung, cảm giác ban đầu là như thế.
Được một thời gian, tôi quen việc và quen mọi người nên mọi thứ đều dễ dàng. Tôi chơi với nhiều người trong cơ quan. Nói chung, toàn là những người trẻ nên nói chuyện cũng dễ, việc gì cũng thoải mái. Ở công ty, anh chị em hay rủ nhau đi ăn uống buổi trưa, rồi còn hẹn hò đi chơi buổi tối, kể cả người độc thân hay người có gia đình, mọi thứ đều rất tốt. Chị em làm việc vui vẻ với nhau, tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ban đầu, tôi hay chơi với anh đồng nghiệp nhất vì mới vào anh ấy đã rất hay nói chuyện với tôi. Được một thời gian, tôi phát hiện anh này hay nói xấu người khác. Hôm nay đưa chuyện chị này hay ăn, mai đưa chuyện chị kia ki bo, ngày nữa thì nói chị kia hay nói xấu bạn bè. Nhưng chính anh ấy mới là người hay nói xấu người khác, khiến tôi ái ngại vô cùng. Lúc đầu tôi cũng tiếp chuyện nhưng lâu dần, tôi chẳng muốn nói nữa, vì tôi sợ anh ta chát với tôi để đưa chuyện cho chị em. Anh này tính tình khó ưa vô cùng, càng ngày càng thể hiện bản tính xấu xa của mình. Có một đặc tính ở anh ấy mà tôi không muốn chơi nữa, đó là anh này rất ki bo, chỉ thích đi ăn trực của người khác là nhanh. Mất một đồng tiền là xót, tiền của mình thì nhất định không bỏ ra.
Nói thế không ngoa, vì tôi có dẫn chứng đàng hoàng về anh bạn này. Nói không sai chứ, từ ngày tôi vào công ty, chưa từng thấy anh ấy mua một món đồ gì cho văn phòng. (ảnh minh họa)
Nhà anh ấy nghèo mà tiết kiệm thì không nói làm gì, đằng này nhà giàu có, ô tô xịn đi làm, hai vợ chồng đưa đón nhau, dùng đồ cũng xịn, vậy mà một đồng cũng không chịu xì ra.
Nói thế không ngoa, vì tôi có dẫn chứng đàng hoàng về anh bạn này. Nói không sai chứ, từ ngày tôi vào công ty, chưa từng thấy anh ấy mua một món đồ gì cho văn phòng. Chị em thì thi nhau mua đồ, nay người này mua kẹo, bánh, mai người kia mua hoa quả. Anh ấy và một anh nữa ở văn phòng là con trai, thế mà không bao giờ ga lăng với chị em.
Gần 2 năm làm việc, chưa từng thấy anh ấy mua cái gì cho chị em luôn. Trong khi anh bạn kia thì thi thoảng còn mua bán. Nhớ những ngày lễ của chị em, như 20-10 hay 8-3, anh kia hay có ý kiến là tổ chức tiệc nhẹ cho chị em nhưng anh này toàn trốn, không chịu đóng tiền vì anh ấy sợ bị mất tiền. Những hôm như thế, anh ấy toàn cáo ốm, nghỉ để không phải đến cơ quan. Anh ta sợ mất thêm một khoản quà cáp hay hoa quả cho chị em.
Nên, rất nhiều chị em trong công ty tố cáo là từ ngày anh ta vào đây, chưa bao giờ chị em nhận được một món quà nào, hay một bữa hoa quả nào dù là đơn giản do chính anh ta mời.
Hồi mới vào, đi ăn cơm với anh ta, vì chưa quen chỗ nên hay để anh ta dẫn đi, tôi hay tranh trả tiền. Nhân viên mới thì muốn trả tiền vì còn ngại, muốn mời người cũ, anh này cũng để tôi trả. Nhưng sau đó nhiều lần, đi ăn, anh ấy chưa từng nghĩ trả tiền cho tôi. Có hôm tôi quên không mang tiền, bảo anh ta trả hộ, về gửi lại anh ta vẫn lấy mà tôi trả cho anh ta trên dưới 3 lần rồi.
Chuyện đó có thể quy về việc anh ta sòng phẳng, không bàn nhiều. Nhưng cái chuyện đi ăn uống, hát hò thì đúng là không mê nổi. Mỗi lần nói đi chơi, liên hoan mà do tiền quỹ thì anh ta nhanh chân lắm, xin cho cả vợ đi cùng, rồi về nhanh không đoái hoài gì chuyện tiền nong. Đến khi hô hào phải đóng góp, anh ta xin thôi ngay, về luôn, không bàn bạc gì thêm. Nhà thì giàu mà chẳng mấy khi tham gia mấy vụ như thế nếu phải đóng tiền.
Lại nói về chuyện sinh nhật, mỗi lần có sinh nhật ai trong phòng, người ấy đều mời anh chị em hoa quả, nhưng anh này thì tuyệt nhiên không. Mọi người thi nhau chúc tụng rồi gợi ý, anh ta cũng mặc kệ, chẳng ăn uống gì. Anh ta không nói gì tới nên chị em cũng ngại, không bàn bạc nhiều. Đúng là không ki bo thì là gì. Ăn của người khác thì phải có lại chứ ai lại cứ ăn không như thế, đàn ông mà lại tính toán, ki bo…
Mỗi lần đi ăn cùng công ty, phải chia nhau vài đồng tiền taxi (anh ta có xe nhưng không lấy chở chị em đi) thì anh ta luôn miệng cái câu ‘anh không mang tiền đâu nhé, ai mang tiền thì mang, về anh trả’. Nói thì nói vậy, đi đông, về mỗi người vài nghìn, ai cần anh ta trả làm gì. Nhưng phòng có 2 anh đàn ông, đi taxi như thế một là chia, hai là tự ý mang đi mà trả. Nếu anh ta mang đi thì mọi người cũng trả anh ta, có gì đâu mà suốt ngày cái điệp khúc như vậy. Nói không quá chứ tỉ lần đi ăn thì tỉ lần anh ta không mang tiền, vẫn cái bài cũ, ai cũng ngán ngẩm. Đi ăn mà cứ để đàn bà con gái trả tiền, anh ta không ái ngại sao? Mệt mỏi với kiểu đàn ông như thế…
Cái chuyện vay tiền thì không bao giờ nhé. Có hôm có chị vì vội lấy đồ đặt trên mạng, cần mấy triệu nhưng mà hỏi chị em trong phòng không ai mang nhiều tiền như vậy. Anh ấy có tiền, biết rõ là có vì lúc trước anh ấy vừa khoe cái ví đẹp, ai cũng kêu là lắm tiền. Nhưng khi được hỏi thì anh ấy ỉm đi, không nói gì. Chị kia ngại quá không vay nữa, đành chạy ra cây rút tiền cách đó cả km để rút và mang về trả.
Hết cái tội ki bo, anh này còn hay than nghèo kể khổ. Đúng là nghĩ sự đời lắm người buồn cười. Người khác tốt với mình nhưng mình không biết tốt lại, suốt ngày chỉ tính kế truồn, không mất tiền thì càng sướng. Hình như chưa bao giờ anh này chi một đồng nào, nghĩ mà ức, không muốn chơi. Từ ngày biết tính nết anh ta, tôi thôi hẳn mối quan hệ, chẳng chơi bời gì nữa, tôi không hợp với những người ki bo. Nếu như tôi là sếp, có khi tôi cho anh này ‘out’ từ lâu rồi, chỉ tội, sếp chẳng bao giờ bận tâm tới những chuyện đó…