Đời thay đổi nhanh chóng - Tâm sự của một Sinh viên nghèo vượt khó

Cuộc sống trước đây, so với bây giờ khác nhau xa quá, điều đó xảy ra chắc cũng chẳng mấy ai tin là nó có thật.

Chỉ mới 2,3 năm trước tôi còn quá khổ sở để trải qua kiếm từng bữa ăn hằng ngày. Cuộc sống lúc đó chỉ mong muốn ngày trôi qua thật nhanh, để nghĩ rằng qua hôm sau sẽ khác hơn.

Đời thay đổi nhanh chóng - Tâm sự của một Sinh viên nghèo vượt khó
Những ngày đầu bước chân lên TPHCM để thi đại học, lúc ấy chỉ muốn bỏ tất cả để quay về nhà, đi làm 1 cái gì đó để giúp đỡ gia đình. Cha là nguồn thu nhập chính trong gia đình, bỏ đi theo hạnh phúc mới, mẹ thì vừa buồn vừa bệnh, 2 đứa em thì chưa ý thức hết được cuộc sống gia đình khi đó, vẫn còn mải vui với bạn bè.

Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng bước ra khỏi trường thi, mưa rơi lất phất, ai cũng có người thân để chờ đón hỏi han : nào là ông, bà, cha, mẹ, anh, chị..., thi thế nào, có mệt ko, mang áo mưa, che mưa nhé. Tôi cũng mơ ước có một người thân để hỏi thăm, dù biết rằng chẳng có ai, rất buồn...Bỗng lúc ấy từ xa có 1 người đàn ông vẫy gọi tôi, mừng rỡ với hạnh phúc ấy, tôi vội vàng chạy lại và nhận được 1 câu hỏi "Xe ôm không con ?"_Ướt đẫm trong mưa và tôi đã òa khóc, khóc vì cái gì tôi không rõ, nhưng tôi cảm thấy đau lắm từ trong tim.

Người thân thì nói sau lưng tôi rằng "thằng đó trước sau gì cũng thành 1 tên đầu đường xó chợ, cô hồn các đảng...", "để coi con mẹ nó làm sao mà nuôi nổi nó ra trường"...

Ở TpHCM phồn hoa này, bà con của tôi cũng rất nhiều, thậm chí khá giả, giàu có. Nhưng tôi không muốn nhờ đến. Vẫn còn nhớ như in trong đầu, có lần cô tôi, dẫn đứa con nhỏ 3 tuổi lên bệnh viện nhi đồng khám, sẵn tiện ghé thăm, còn ko mở cửa, mặc kệ tôi và cô gọi cửa, gọi điện thoại mà.

Mặc kệ, dù sao mình vẫn cứ sống, cứ học thôi, đến đâu thì đến. Đời sinh viên mà, phải chịu khổ thôi. Ở với đứa bạn, thói quen của tôi làm nó bất ngờ "Mày ăn chay hả Phúc". Đơn giản là vì bữa cơm hằng ngày của tôi chỉ có đúng 1 món rau, ngày này qua ngày nọ. Dinh dưỡng vẫn là thứ quan trọng chứ, nhưng đối với tôi, đó là một cái gì đó quá xa xỉ, thịt hay cá hay trứng, mỗi tháng tôi chỉ ăn có vài ba lần, gọi là dinh dưỡng. 1 bó rau muống 2 nghìn ăn 3 ngày, tìm mua loại gạo rẻ nhất, chỗ này bán rẻ hơn chỗ kia 500 đồng thôi, dù là mất thêm 20 phút đi xe đạp tôi cũng ráng lết đi – Đó là nếu nấu cơm. Còn nếu khi nào bận học không nấu được thì ăn cháo lòng 6000 nghìn. Nói chung dù là nấu hay ăn ngoài, mỗi ngày chỉ 1 bữa là đủ.

Ngày qua ngày, tôi vẫn sống, vẫn học, điều đó thật ngạc nhiên với người thân của tôi và họ lại nghĩ “Chắc là nó làm trai bao ở Tphcm chứ làm sao mà sống được”

Phương tiện đi lại của sinh viên thường là xe buýt, nhưng với tôi, nó cũng quá thật cao sang, trước khi có xe đạp, tôi đi bộ. Có lần vì tiết kiệm 3000 nghìn xe buýt mà tôi đi bộ từ khu Thảo Điền quận 2 về qua cầu ông Lãnh, đi sâu vào trong quận 4 về kí túc xá, mất hết hơn 3 tiếng đồng hồ đi bộ liên tục.
1 lần về quê nhân ngày nghỉ, do về trễ nên đành phải ngủ nhờ đứa em họ. Mẹ nó kêu vào phòng ngủ với nó đi. Nhưng vừa lúc ấy đã đóng cửa tắt đèn. Đứa em họ có suy nghĩ rất hồn nhiên. “Anh Phúc hôi lắm, không muốn cho vào phòng”. Giờ nghĩ lại, chắc mình hôi thật, tiết kiệm tiền mua xà bông, tiết kiệm nước nên ngày cũng tắm 1 lần, tắm ít nước.

Từ khi có chiếc xe đạp, mỗi ngày tôi đi học khoảng hơn 1 tiếng, mặc chiếc áo khoác kaki, đạp xe cọc cạch suốt gần hết quãng đời sinh viên. Chiếc áo ấy, do thấm mướt mồ hôi những trưa nóng nực của tphcm nên đã rách tả tơi.

Còn nhớ, khi còn ở quê học, bữa cơm hằng ngày chỉ là nước mắm 5000/lít và rau trong vườn. Đi làm thêm cho cô, mỗi buổi 10.000 đồng. Có lần trưa cô bận không nấu cơm được. Cô kêu “con tự nấu cơm, còn 2 cái trứng gà, con chiên 2 cái đó mà ăn” Cầm tô cơm với 2 cái trứng, tôi chan nước mắt vào cơm, đối với tôi, tô cơm có 1 cái trứng là quá quý rồi, có bao giờ tôi dám nghĩ được thế này đâu.

Đi làm thêm thì đủ mọi thứ, từ phục vụ, phụ hồ, bưng bê, khiêng đồ …đều làm hết. Nhưng có 1 điểm chung là mức lương dành cho sinh viên rất thấp (500 nghìn/tháng, ngày làm 5- 6 tiếng, ko có ngày nghỉ), thậm chí bị quịt. Và tôi không nhớ là bị quịt và bóc lột sức lao động bao nhiêu lần, chuyển nơi làm bao nhiêu chỗ.

Mẹ thì bệnh, tuổi người già mà, chủ yếu là xương khớp, thêm chuyện cha bỏ đi, đứa em trai kế thì học xong 12 quyết định ở nhà làm việc kiếm tiền phụ mẹ, nuôi mẹ, nuôi em đi học. Quen được 1 cô bạn gái, tình cảm rất nhiều, nhưng cuối cùng gia đình cô gái đó ngăn cản, chỉ vì…em tôi thất học, đi làm công nhân chẳng có tương lai. Thử hỏi còn gì đau lòng hơn.

Ai cũng nói, đó là quá khứ rồi, xa xôi rồi, vật giá thời đó rẻ hơn bây giờ rất nhiều. Đúng là nó khác lắm, nhưng nó chỉ là cách đây 2 năm (là năm 2012 trở về trước)

May mắn mỉm cười, cuộc sống hôm nay đỡ vất vả hơn, như một phép màu, tôi có nhiều hơn, có thể chia sẻ, cho đi những người gặp khó khăn. Tôi biết mình may mắn lắm, có lẽ do ông trời muốn cho tôi cơ hội, phải biết giúp lại những người nghèo khó ở tphcm này.

Những buổi đêm lang thang khắp các nẻo đường, có những người, sống lây lất bên vỉa hè, bến xe…lòng tôi đau xót nhớ lại, ngày xưa mình cũng từng nghèo khổ, chỉ là tốt hơn có 1 cái mái gọi là phòng trọ. Khi tôi đặt hộp cơm, ổ bánh mì khi họ đang ngủ. Những người đó tỉnh giấc, có người la hét lên, xua đuổi, có người bỏ chạy vì nghĩ rằng tôi trộm đồ, dân phường, trật tự…nhưng khi họ biết thì luôn nở nụ cười và cám ơn. Có người nắm lấy tay tôi và kể về cuộc đời, sau đó là những lời chúc, hạnh phúc không sao tả hết được….

P/s những người thương yêu tôi lúc đó, sau này, dù họ có khinh thường tôi, và họ có trở thành thế nào tôi vẫn luôn nhớ họ, yêu thương họ và sẽ tìm họ vào 1 ngày ko xa

Có 2 người, quen biết cũng gần chục năm rồi, chỉ qua internet, điện thoại, thậm chí có người chưa bao giờ gặp mặt, nhưng đã cho tôi rất nhiều thứ, về ý nghĩa của cuộc sống này, tình nghĩa, tình yêu. Mà có tiền cũng không mua được.


Nguồn: http://on.fb.me/1oSY4Ye

Share on Google Plus

Hãy Cho Chúng tôi Biết Về Cảm Nhận Của Bạn!