Kỳ 17
Có lẽ tôi sẽ còn ngủ nữa nếu không có tiếng loa truyền thanh vang lên rõ mồn một lúc 6h. Rõ khổ! Đã tưởng đi đến những nơi sơn cùng thủy tận như thế này thì sẽ thoát khỏi sự ám ảnh của “loa phường” mà không được. Từ hôm lên đường qua bao nhiêu thành phố, thị xã, thị trấn chỗ nào cũng thấy đỏ rực một màu băng- rôn, khẩu hiệu (trừ TT Phong Thổ); đến đây lại được nghe loa truyền thanh nữa… thì thật là phục cho công tác tuyên huấn của Đảng và Nhà nước ta. Mà đây không phải loa phường nhé, từ trên loa nghe rõ rành đây là “loa huyện”. Có lẽ ưu tiên cho vùng sâu vùng xa nên NN cho Bắc Hà cái Đài phát thanh cơ. Có lẽ chẳng mấy lúc nữa nó sẽ vượt xa miền xuôi về cái khoản này. Thôi thì dậy vậy! Mà ngủ cũng đãy giấc rùi.
Tôi trở dậy ra ngoài sảnh khách sạn ngắm nghía 4 phía. Thị trấn miền núi dường như vẫn còn say giấc nồng. Những đám sương mù bảng lảng trên các ngọn núi bao quanh thị trấn. Thời tiết se se lạnh như ở Đà Lạt, Sa Pa. Cũng đúng thôi vì Bắc Hà cũng ở độ cao trên 1000 mét mà.
Đúng 7h sáng, bác Chiến đã có mặt để đưa đoàn đi ăn sáng. Trong lúc chờ đợi mọi người hai anh em ngồi chuyện gẫu. Thì ra bác vẫn tham gia công tác và đương là PCT Hội CCB huyện. To phết! Riêng lương này là hơn 5 củ. Thế này làm giề chẳng “Ơn đảng, ơn chính phủ…”. Có vẻ bác cũng đã nghiền ngẫm kỹ 2 tập Bão Thép của tôi nên có vẻ tâm đắc lắm, bẩu: “Đọc cái này rồi mới hiểu về tác chiến của xe tăng”. Híc!
Mọi người trả phòng xong xuôi, bác Chiến đưa đoàn đến một quán phở chẳng có biển hiệu gì cả. Tại 2 bàn trong đó đã thấy có 2 anh bạn nữa ngồi chờ cùng 1 đĩa thịt gà và 2… chai rượu. Thì ra đó là Toàn - một CCB Biên phòng giờ làm chủ tịch Hội CTĐ huyện và một nhân viên của Hội CCB. Mặc dù sẽ còn phải đi nhưng trước thịnh tình “Chào buổi sáng” của bà con bản địa đoàn mình vẫn phải mỗi người đôi chén. Vì không phải lái xe nên mình uống vô tư. Thủ phủ rượu ngô mà. Chú L1983 thì nhờ bà chủ gọi giúp 2 can rượu ngô. Chỉ vài phút sau hàng đã tới. Tiếp đó, bác Nguyên - nguyên Phó chủ tịch tỉnh về đây thăm cháu cũng ghé vô. Dù mới gặp nhưng anh em đã rất thân tình, cũng làm với nhau vài chén. Thế mới biết cái tình của người cùng cao nó chân thành, chất phác đến thế nào.
Vừa uống vừa chuyện trò, anh Thành hỏi: “Đường lên Si- ma- cai dạo này thế nào?” (Chả là năm ngoái con gái thày lên làm từ thiện bị đất lở không đi được) thì Toàn trả lời: “Ngon rùi! Bọn em xuống đó chỉ mất chưa đầy 1 tiếng”. Máu lãng tử lại nổi lên. Cả đoàn quyết định: “Đi Si ma cai!”.
Vì còn phải về HN trong ngày nên chúng tôi phải chia tay với anh Chiến và bà con BH ngay lúc đó.