Kỳ 6
Đến Mường Phăng, thăm những di tích ở đây với riêng tôi không còn cảm giác rưng rưng xúc động như lần đầu đến đây. Có thể là do cảm xúc của mình đã bị trơ lỳ. Cũng có thể là do cái môi trường ở nơi đây đã bị biến đổi nhiều quá theo một cái hướng không mong muốn. Sự trong lành của môi trường tự nhiên và cả xã hội ở đây đã bị vẩn đục, đã bị xuống cấp nhiều. Không chỉ là những chị, những cô chủ hàng bán sản vật luôn miệng mời chào: “Mua đi! Rượu sung sướng đấy”, “Rượu một người uống hai người vui đấy!”. Rồi “Rượu ông uống bà khen đấy!”… Tại sao họ lại chỉ rao bán những thứ thuốc ấy? Phải chăng tại những người đến đây trước phần nhiều bất lực nên hỏi mua nhiều? Chả biết trách ai, chỉ biết tự thấy buồn trong lòng.
Rồi còn bởi dọc đường vào khu di tích cứ mỗi đoạn (thường là ở chỗ khó đi hoặc cầu qua suối) lại có một toán trẻ con từ 3 đên 6 tuổi đứng thành hàng. Chúng không xin tiền mà cứ chào như cái máy cát- sét: “Cháu chào ông, cháu chào bà, cháu chào cô…” một cách vô cảm, nhẫn nại và liên tùng tục. Có người cho tiền thì chúng nhận. Vậy thôi nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó quá bất nhẫn. Trẻ con sinh ra không phải để làm những việc như thế này. Chắc chắn phải có ai bày cho chúng làm như thế. Và không phải chỉ có mình tôi cảm thấy như vậy. Không biết chính quyền địa phương có biết hay không mà để xảy ra tình trạng này. Có thể coi đây là một hạt sạn của Mường Phăng?
Và đây, một hạt sạn nữa chăng: Để vào ngắm và chụp ảnh tại tượng đài cũng mất “phí”: 15k/ người (Có miễn cho CCB và 1 số đối tượng nữa). Quan điểm của tôi: các di tích có thể phải thu tiền; tiền đó để bảo quản, tu bổ, để trả lương cho những người làm việc ở đó… Còn tượng đài, đó là một công trình nghệ thuật công cộng; nó được xây dựng bằng tiền ngân sách và phải để cho mọi người được vào đó để chiêm ngưỡng tự do.
Như cái tượng đài này ý: có quái gì mà tham quan, nghiên cứu. Ông nào có kiên trì lắm cũng chỉ đứng ở đây ngắm độ vài ba phút, chụp kiểu ảnh là good by thôi. Thế mà mất 15k/ người. Như bức ảnh trên thì giá thành quá đắt: 8 x 15 = 120 k. Xót cả ruột mà vô lý đùng đùng!