Chẳng lẽ không còn gì để nhớ
Chẳng lẽ không còn gì mộng mơ
Chẳng lẽ cuộc tình như tranh vẽ
Nay đã thành đá cuội nằm trơ
Những tưởng không thể gì chia cắt
Khi yêu em và được em yêu
Có ai hay tình đời cũng nhạt
Như nắng hoàng hôn, chợ cuối chiều
Chắc anh chẳng còn chi hấp dẫn
Chắc lời yêu đã chẳng còn ngân
Nên em đến lần nào cũng vội
Và lối về thưa thớt bước chân
Cũng đành chẳng ép nài em nữa
Hãy đi đi đừng nuối tiếc gì
Mà còn có gì đâu mà tiếc
Ngoài chút tình mê muội cuồng si
Mong đừng có lần nào dại nữa
Dấn thân vào mê trận tình yêu
Bởi nơi đó dữ nhiều lành ít
Và vui thường chẳng được bao nhiêu
Chua chát quá em ơi! Thơ viết
Để cho ai hay để cho mình
Xin cho được góp thêm một nhát
Cùng người xưa " Chém kiếp duyên tình".
Nguyễn Xuân Hiểu