Bất ngờ

Một cú điện thoại ...
- Minh Quang này, 11 giờ trưa mai, tới nhà anh nhé. Có cuộc giao lưu giữa ban liên lạc ta và nơi kết nghĩa bữa trước anh nói đấy. Sẽ ăn trưa với nhau và em cứ mang sẵn một bài thơ đi có khi cần đấy...
+ Cảm ơn anh. Nhưng em không dám hứa, vì hôm nay là Hội làng em. Em phải tham gia văn nghệ và hậu văn nghệ nữa (hì hì). Chương trình có sẵn từ lâu rồi, em không bỏ được ạ. Thành ra các anh chị cứ đi giao lưu cho vui vẻ nhé.
- Ồ, thế thì anh nói thế này. Anh sẽ chờ tới 11g30 để em cố thu xếp mà đến.
+ Vâng, nhưng em vẫn không hứa được đâu ạ, chỉ biết là em sẽ cố gắng...
Tự nhiên cứ thấy ngại ngại khi anh ấy nhiệt tình quá mà mình thì cứ chối đây đẩy. Thế là sau chương trình văn nghệ, mụ ta lẻn về không nói với ai cả, nghĩa là bỏ dự cỗ với mọi người, bỏ tham gia chia lộc đình chùa sau khi cùng cộng đồng dân cư thôn xóm làm lễ, bỏ hết...
         Mụ phi xe máy tới chỗ hẹn là đúng 11 giờ trưa. Anh chị em đã tới đông đủ và thấy mình ló mặt đến, ồ lên thật vui vẻ. Anh trưởng đoàn thì cười ha hả, biết mà, cái cô này không gọi điện lại là tôi biết cô ấy sẽ đến.
          Cả đoàn kéo nhau đi vừa khéo, ba xe máy, sáu người. Trời mưa xuân mà lạnh kinh hồn. Mụ đau hết cả vai. Mụ không quen chịu lạnh. Mụ đành choàng áo mưa kín mít và chở một chị.
- Minh Quang ơi, em chịu khó phi nhanh thêm một chút, kẻo lạc họ. Kia kìa, hai xe trước đấy, áo mưa xanh xanh, tim tím đấy...
+ Chị à, em không cố nhanh được đâu chị. Em phi xe một mình thì còn có thể, nhưng chở người cao tuổi (hi hi...) là em phải cẩn thận, phi nhanh lỡ có chuyện gì thì hai chị em mình biết làm sao đây? Địa chỉ, chị đã ghi rồi đó thôi, không sợ lạc đâu mà!
         Tới nơi, bên bạn dẫn đường để vào giao lưu tại một nhà hàng. Bọn tôi có 6 và một anh mới đến là 7, bạn có 4, vậy tất cả 11 người. Dù gặp nhau lần đầu, nhưng tất cả dễ dàng làm quen nhau, cởi mở, thân tình. Anh trưởng đoàn đề cập đến những nội dung cần thiết trao đổi, phía bạn hưởng ứng, ủng hộ. Rồi thỉnh thoảng có một giọng ca, giọng ngâm thơ, đọc thơ ... cất lên, rồi kể cho nhau những câu chuyện vui, chụp hình nâng cốc nâng ly đủ cả. Tham gia phía bên bạn đều là những người rất lịch thiệp, vui nhưng đúng mực, và thơ của họ thì ở đẳng cấp khác với mình...Cậu giám đốc nhà hàng cũng tới nâng ly chúc mừng năm mới và cảm ơn cả hội đã đến đây.
          Phía bên này (chúng tôi) anh trưởng đoàn giao cho một cô phó vào loại trẻ nhất, xinh nhất lo gọi các món ăn. Thoạt đầu, nàng gọi "búp cải luộc, đậu phu rán om cà chua". Anh trưởng đoàn bực mình gắt:"em gọi gì mà lạ thế?" Nàng gắng kiềm chế và nhũn nhặn "thì sao ạ? đơn giản nhưng ngon mà anh!". Tiếp đó, một món cá diêu hồng nướng được mang tới. Mọi người hể hả cuốn cuốn cuộn cuộn vào bánh đa và ít rau thơm dứa chuối thái nhỏ. Một anh trong đoàn bên này hỏi:" Này chị, đã tới quán này thì phải ăn cá Hồi chứ. Tôi đã gọi cá Hồi rồi, sao lại bỏ không gọi?" Nàng từ tốn phân bua với bạn bè:"cá Hồi đắt lắm, mà họ thường làm cá Hồi "giả"...Mấy chị em cùng hưởng ứng đồng tình...Anh trưởng đoàn mải tiếp phía bạn không nghe được những bình luận này.
          Nhưng rồi chả hiểu sao ngay sau đó, đĩa cá Hồi nhỏ chễm chệ nằm trên mặt bàn, hai mâm, mỗi mâm một đĩa nhỏ mỗi người được một miếng cũng ... nhỏ. Nếm náp xong, cả bọn bên này lắc đầu, "không ngon thật, nhạt nhẽo quá, màu chỉ hơi hồng hồng nhạt, không biết có phải cá Hồi không", nhưng nói vậy thôi chứ câu chuyện vẫn ra chiều vui vẻ lắm, nhất lại là sau đó được tiếp thêm món thịt gà rang muối, bát cơm thơm trắng muốt cùng bát canh diêu chua, đĩa dưa muối cũng chua nốt.
Ăn nhẹ uống nhẹ chụp hình nhẹ giao lưu nhẹ ... vui nhưng cũng đến lúc phải kết thúc. Một anh phó của bên bạn cáo lui trước ít phút vì có cuộc họp khác. Vậy là chung cuộc còn lại 10 người, ta bảy bạn ba. Minh Quang quen giao lưu với bạn bè trên mạng, là ăn uống hết bao nhiêu thì "căm pu chia" vui vẻ. Nhưng đây là "bạn ngoài đời", anh trưởng đoàn bảo anh ấy chiêu đãi và hể hả gọi cậu nhân viên tới tính tiền...
         Sau khi cậu ta cộng lại hóa đơn, nghe cậu hô con số cuối cùng, ba triệu bảy trăm ba mươi tư nghìn, anh trưởng đoàn giẫy nảy và quát to:"Các cậu làm ăn kiểu gì mà chém ghê thế? có chém cũng một vừa hai phải thôi chứ?" sau đó người chuyển sang gọi "chúng mày" luôn, và cứ thế cơn giận dữ bốc lên đùng đùng..."thử hỏi chúng tao ăn được cái gì nào? ba cái thứ lăng nhăng ấy...tao đã từng tới hầu như đủ loại nhà hàng ở cái đất Hà Nội này rồi nhé, tao không lạ gì. Chúng mày như thế này thì dĩ nhiên tao sẽ cạch mặt, không bao giờ thèm quay lại nơi đây...Nhưng mà mày gọi thằng giám đốc của mày đến đây để tao hỏi đã ..." Cứ thế cao trào không lắng xuống chút nào chỉ có bùng lên gay gắt hơn. Cậu giám đốc chạy ra, phân bua không được liền tất tả đến giải trình với đám phụ nữ mong sự thông cảm: "Các cô ơi, để cháu tính cho các cô nghe, cá Hồi là 900 ngàn, chai rượu vang 700 ngàn, đã là 1triệu6 rồi, còn lại 2triệu1 hai mâm thì mỗi mâm cũng chừng hơn triệu một tí thôi mà...". Các cô lí nhí an ủi giám đốc, thôi cháu ạ, cứ nhịn đi, chú ấy hơi say nên nóng...Thế là anh trưởng đoàn chạy tới quát:  "các cô nói cái gì, định thông cảm mặc cảm gì (!) với chúng nó à? Nàng phó liền nhanh nhẹn đáp: "không không, bọn em bảo là các món ăn đắt quá!!!" Riêng cô Minh Quang ngoài việc an ủi cháu, có góp ý nhẹ một câu, là các cháu sau đây cũng xem lại một chút đi. Kinh doanh là phải có lãi, nhưng đĩa dưa muối mà cháu tính tới 140 ngàn thì cũng hơi quá (Minh Quang chợt tưởng tượng ở nhà mình tự muối dưa cũng chua ngon như thế có 10 ngàn mà được cả một vại he he...). Góp ý thì góp ý thôi, chứ thực ra MQ rất cuống, chả là bị bất ngờ, và không biết làm sao để ngăn nổi sự tức giận của ông anh vừa mới ít phút trước còn đang vui vẻ tột cùng. Mọi khi MQ cũng có "tài" can ngăn sự nóng nẩy của người khác lắm mà hôm nay thì không. MQ chỉ lúng túng, bất lực, buồn và xấu hổ quá. MQ bỗng ước ao được đi "OFF LINE" với bạn bè trên mạng cơ, chứ không phải ở tình trạng thế này...
          Sau khi la lối và còn ném cả quyển thực đơn của nhà hàng xuống đất đánh toạch một cái, ông anh kết luận: "Hôm nay vì có khách khứa, vì chuyện văn, chuyện thơ chứ nếu không thì tao cho chúng mày biết mặt!" rồi ra về.
          Cả đoàn người im lặng thất thểu ra khỏi cửa hàng, ai cũng buồn thiu. MQ bắt tay chào mọi người với bộ mặt chẳng khác gì đang đưa đám, và họ cũng vậy. Chỉ riêng với Kim ()hư, cô bạn nhỏ tuổi hơn thuộc phía đội bạn, thì MQ mới nói nhỏ được một câu: "Tạm biệt. Em về nhé và mong em thông cảm!"... Trên đường về, chị bạn ngồi sau xe cũng thổ lộ tâm trạng y chang MQ. Chị ấy còn quyết liệt hơn: "Lần sau chị dứt khoát không bao giờ tham gia các cuộc đi giao lưu kiểu này nữa, MQ ạ". MQ thì chia xẻ với chị: "Thú thực, đây là lần đầu tiên trong đời em, em gặp phải cảnh ngộ thế này. Mà đời em thì chị biết đấy, dài quá rồi còn gì..."
         Về nhà, Minh Quang nghĩ lủng củng thật lắm thứ, phụt ra mấy câu thơ cóc chẳng ra môn ra khoai gì, khiến Song Thu "đòi giải thích" đấy. Và cũng bởi vậy, MQ mới có bài viết này. MQ càng ngày càng thấy thương ông anh hơn chứ không bực nữa.        
         Một ngày gần đây, MQ sẽ đến thăm anh ấy và hi vọng anh ấy bình tĩnh lại rồi để nghe MQ mạn phép phân giải và đưa ra vài lời khuyên:
- Thứ nhất, nhà hàng không có lỗi gì vì họ đưa ra thực đơn có giá cả đầy đủ để khách tự lựa chọn, tức là đồng ý với giá đó dù cho là đắt. Vậy nên đã lỡ gọi món gì đều phải trả tiền sòng phẳng. Việc phàn nàn đắt rẻ chỉ là góp ý nhẹ nhàng mà thôi, để may ra họ có sửa đổi sau này.
- Thứ hai, trong việc gọi, nàng phó đã không được toàn quyền, mà lại có xen thêm các lệnh gọi khác (?) nên không kiểm soát được hậu quả của nó.
- Thứ ba, đội bạn đưa chúng ta đến nhà hàng này, ta chiêu đãi họ, mà lại la hét đắt rẻ trước mặt họ thì quả là khiếm nhã. Kể cả anh chị em bên ta mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng mệt mỏi. Đấy là sự thực mà anh vì nóng giận đã không kiềm chế được nên "mất khôn" và không nhận ra "tấn thảm kịch" này. Anh còn cần biết rằng, nhiều anh chị em, tất nhiên là cả MQ, có ý nghĩ không dám gặp lại đội bạn nữa, mặc dầu họ chẳng có lỗi gì.
- Thứ tư, rút kinh nghiệm, trước khi đi giao lưu đâu đó, nếu anh có hảo tâm chủ chi toàn bộ thì cũng định mức rõ, giới hạn trong khoảng chi phí nào và giao phó toàn quyền cho một người gọi để cân đối chi phí phù hợp. Nếu có sự đóng góp chung thì cũng bàn rõ để mọi người đều chuẩn bị. Nếu cả hai bên đóng  góp bình đẳng thì cũng thông báo trước trong ban tổ chức để kịp thời phổ biến cho các thành viên, tránh bị động. Anh đừng ngại bàn bạc rõ ràng kỹ lưỡng, chuyện là chuyện tập thể mà, không phải trong gia đình riêng nhà mình.    
- Thứ năm, MQ đã trải qua những tình cảm khác nhau trước sự cố xảy ra: kinh ngạc, bực mình, khó chịu, xấu hổ, ngượng ngùng,...nhưng cuối cùng là ... THƯƠNG anh. MQ rất chân thành thẳng thắn nói với anh, mong anh đừng giận. Hi vọng rằng mọi chuyện đều qua và chỉ là kỉ niệm, rằng ngày mai sẽ tốt đẹp dễ chịu hơn hôm nay.

Vâng, chuyện Bất ngờ là thế...

16/3/2014
Hồ Minh Quang     
Share on Google Plus

Hãy Cho Chúng tôi Biết Về Cảm Nhận Của Bạn!