(Nhân ngày 20-10-2013)
Tôi đi bế cháu nơi xa
Thương ông hơn lúc còn là trẻ trai
Ở Đông lại nhớ đến Đoài
Mình ông cô quạnh sớm mai trưa chiều
Bữa cơm thiếu món canh riêu
Thiếu người trò chuyện nhạt nhèo cả xuân
Sao con chẳng lấy chồng gần
Để ông thương nhớ bội phần bâng khuâng!
Dẫu rằng nắng Sở mưa Tần
Chẳng làm phai nhạt những lần nhớ thương
Dẫu rằng tuổi xế chiều hôm
Sao lòng tôi vẫn bồn chồn nẻo xa?
Cháu ơi!Có hiểu lòng bà
Mong ông ngoại cháu khỏe là bà vui!
Nhân Hưng,ngày 19-10-2013
Tạ Anh Ngôi