Sáng đứng soi gương chợt thẫn thờ
Thấy đầu tóc bạc rụng lơ phơ
Mắt nhìn dài dại cười dân dất
Dáng thấy lom nhom nói ẫn ờ
Ngủ thích một mình nằm vạ vật
Đi ưa bách bộ bước bâng quơ
Nhìn gà hóa cuốc lươn ra đỉa
Cái đó xem xong bảo cái…lờ…!
Nhân Hưng,ngày 12-7-2013
Thơ: Tạ Anh Ngôi-Ảnh minh họa:Hồng Nga
(Rút từ tập:”Bến Chờ”NXB VHDT)