ĐI KHÁM BỆNH ( Tiếp theo và hết )

Ngày mai 30/6: Sáng dạy nhịn ăn, đến bệnh viện, thử máu. Tới 3 giờ chiều mới có kết quả. Mình ko về nhà vì xa quá, lại nắng to. Tiếp tục đi siêu âm. Trở lại nơi siêu âm, chẳng thấy bệnh nhân nào, vắng lặng. Cũng không thấy tờ giấy ghi tên đâu nữa. Đi lại loanh quanh chợt nhìn thấy có một khung kính ngăn có nhân viên làm việc ngay gần đó.
+Chào em! Làm ơn cho tôi hỏi, hôm qua tôi ghi tên siêu âm cho hôm nay, nhưng bây giờ không thấy giấy nữa…chỉ dùm tôi…
-Không cần phải ghi tên, bác cứ xếp hàng vào đây chúng tôi gọi.
+Ôi may quá, cảm ơn em.
-Bác cứ ra ghế ngồi đợi, không phải đứng đây.
+Vâng.
Nhìn ra phía cạnh có các dãy ghế. Hay quá, ngồi chờ mình có thể viết mấy câu thơ con cóc cho đỡ sốt ruột…
…..
Một người đàn ông gọi
-Ai là Hồ Minh Quang? Sang phòng số…
+Dạ tôi …
Giấy siêu âm của tôi đặt ra ngoài…Gọi tiếp những người khác.
Sao nhỉ, tôi bần thần cầm giấy đi ngó quanh mấy phòng, im ắng…
Tôi quay lại hỏi một cô nhân viên (anh kia đi mất rồi):
+Em ơi, tôi chả biết mình sẽ sang phòng nào để siêu âm…
-Bác xếp giấy vào đây!
+Ơ…tôi xếp rồi và được gọi rồi, nhưng tôi không nghe rõ anh ấy bảo đi sang phòng nào siêu âm…
-Ôi giời! bác sang phòng số 3 mà siêu âm nhớ. Đây là phòng điện quang…
+Ôi tôi xin lỗi. Mà ban nãy tôi hỏi em đi siêu âm ở đâu, em lại bảo không phải ghi tên cứ xếp giấy ở đây chờ…
-Ơ cái nhà bác này hay nhỉ, bác không biết đây là nơi điện quang à?
Phòng số 3. Hì, đó là cái phòng không thấy mảnh giấy ghi tên đâu nữa. Đúng là già rồi lẫn cẫn, lâu không đi khám chả hiểu mô tê gì, tai lại nghễnh ngãng. Mấy em nhân viên trẻ chưa nghễnh ngàng nhưng lại nghe vội vàng chả hiểu bệnh nhân muốn gì mà hướng dẫn…Nhưng thôi tóm lại là tại mình, nghĩ kỹ thì là như thế, đừng trách móc gì ai nữa (“tiên trách kỷ hậu trách nhân” he…he…).


Bụng bảo dạ, thôi ta cứ bình tĩnh ngồi đây trước cửa phòng số 3 đã xem có gì mới không…
Hì hì…một ông đang tiến lại gần…Hóa ra là một bệnh nhân như mình, ngồi phịch xuống ghế đợi thản nhiên.
+(dè dặt) Anh đi siêu âm hả anh?
- Vâng.
+ Anh ghi tên hôm qua chưa ạ?
- Rồi. Người ta đọc tên, tôi tới muộn, ngồi chờ rồi người ta gọi lại sau khi làm hết mọi người. Mà chỉ làm đúng danh sách 47 người mỗi ngày thôi.
+(thở phào nhẹ nhõm) Cảm ơn anh. Tôi đang lúng túng chưa biết nên về hay ở. May anh biết bảo cho, tôi cũng chờ vậy.
Tôi thầm nghĩ, giá như bệnh viện dán cho một tờ giấy hướng dẫn cách thức như vậy nhỉ để ai ngớ ngẩn như tôi còn biết đường mà lần…
Ông bệnh nhân đi chỗ khác. Còn lại tôi ngồi và vài người khác ngồi chờ. Từ đó thi thoảng có bệnh nhân đến muốn siêu âm, tôi lại như cái máy quay lại cái đĩa thủ tục…
+ Bác đã ghi tên từ hôm qua chưa bác? Ghi rồi thì bác chờ người ta gọi lại. Chưa thì bác ghi tên sẵn cho ngày mai đi. Mai bác đến đầu giờ chờ gọi tên, thu sổ rồi bác chờ siêu âm nhé. Nếu không thấy ai, chỉ im lặng, bác ngồi chờ như hôm nay tôi đang chờ đây…
- Vậy hả, cảm ơn bác, nhưng khi đến thì siêu âm ở đâu cơ?…
+ Chính trong cái phòng này này. Bác sốt ruột thì thi thoảng mở hé ra rồi đóng lại nhé, người ta làm việc trong ấy đấy.
Bỗng nhiên tôi thấy một phụ nữ trẻ tiến lại gần rồi ngồi xuống ghế, đang nói chuyện với một người đàn ông. Tôi nhìn nàng… (văn nghệ quá)…Tôi mỉm cười với nàng. Nàng nhìn tôi im lặng. Tôi không đừng được nữa hỏi:
+Xin lỗi em. Mình nghĩ mình đã gặp em ở đâu rồi. Trông em quen quá…
- Thế à? (cười, rồi nàng lại đi mất), không tỏ ra có xúc cảm gì với tôi cả…
Mình già thật rồi, lẫn quá rồi, ai cũng quen quen là sao nhỉ, cứ như đi Off hàng trăm bloggers ở một thắng cảnh nào vừa về vậy…
- (một người đàn ông ngồi phía sau cười tưng tửng…) ôi giời, gặp ở trên phim chứ còn gặp ở đâu nữa!...
Tôi bất giác cười một mình và cũng thở phào nhẹ nhõm. Mình gặp em trên phim thật, mà cũng có nhớ tên em đâu…Vui ghê, quên cả mệt nhọc vì chờ đợi…
Ngồi mãi rồi cuối buổi trưa, cánh cửa phòng cũng hé mở. Một nhân viên áo trắng lách ra tay cầm một tờ giấy. Đây rồi, tờ giấy yêu quí có tên ta đây rồi...
Nhưng cô nhân viên chỉ đứng im lặng, chả nói câu nào, cũng ko có vẻ chờ đợi ai…Ông bệnh nhân lúc nãy cũng đang ngồi ghế cùng một ông nữa (cũng chờ kiểu vậy) vẫn ngồi im chả ai nói gì. Thoáng một cái, hai ông biến mất. Còn lại mình tôi với cô áo trắng. Vẫn im lặng. Cô gái mở cửa định đi vào. Tôi luống cuống gọi lại:
+Em ơi! Hôm qua tôi ghi tên danh sách em đang cầm (cứ khẳng định thế chứ có nhìn ra tên mình trong cái chi chít ấy đâu), sáng nay tôi đi thử máu đến đây lỡ rồi, hết bệnh nhân chưa cho tôi siêu âm với…
- Chị số thứ tự bao nhiêu?
+ (lúng túng) Tôi ghi tên cũng không để ý kỹ lắm STT, hình như 13, 14 gì ấy (Phải nói thêm, khi nói chuyện với hai ông kia, tôi được biết hai ông số đăng ký gần cuối cỡ ngoài 40). Tôi tên là Hồ Minh Quang, em tìm giúp khoảng đầu đầu trang là có tên tôi đó.
- (nhìn nhìn rồi gạch chéo và vẫn im lặng)…
+Sổ y bạ và giấy siêu âm của tôi đây em thu cho tôi nhé…
Xong. Tôi lách mình vào theo trong căn phòng. Lại trông thấy hai ông đang ngồi đây rồi. Đang nghĩ bụng mình sẽ được vào trước vì mình số 13, mà các ông trên 40 (cả 3 người đều đến muộn chưa nộp sổ và giấy tờ, mà sao nhỉ mình ko thấy cô nhân viên thu sổ của hai ông…)
Bỗng các bác sĩ làm siêu âm dõng dạc gọi tên hai ông ấy vào, sổ của các ông nằm trên bàn từ bao giờ rồi…Hóa ra mình vẫn chưa biết hết …thủ tục…Thực ra tôi đang đau và mệt quá, đến bệnh viện cứ như người ở trên mây, chứ định thần ra, khi viết những dòng chữ này trên blog, tôi mới đoán ra, trước đó đã có một lần cô nhân viên ra và hai ông này được thu sổ vào rồi, trong khi không may cho tôi, tôi cứ mải rung đùi làm thơ con cóc ở cái dãy nhầm lẫn bên điện quang.
Và cuối cùng dĩ nhiên là đến lượt tôi.
Bác sĩ ngồi điều khiển máy siêu âm. Tôi nằm xuống, được bôi chất nhờn, bác sĩ di di nơi bướu, miệng đọc các số liệu, tình trạng thùy trái, phải, cự ly khối tăng âm có nhân vôi,…Tôi lắng nghe, như nuốt lấy từng con số…
- Xong rồi bác (đưa giấy để bệnh nhân lau chất nhờn nơi siêu âm).
+ Cảm ơn bác sĩ.
Tôi lau xong ra đứng đằng sau cách xa cô nhân viên (phụ cho bác sĩ đánh chữ trên máy vi tính trả kết quả) chờ đợi. Mắt tôi già nên viễn, viễn nên nhìn xa ko cần đeo kính, tôi thấy cô mới bắt đầu đánh, thùy phải …nhu mô có nang 3 mm, thùy trái kích thước bình thường, nhu mô … (toàn chữ tiếng  Việt có dấu)…Chết cha tôi rồi, khối tăng âm có nhân vôi (ở tuyến giáp thùy trái) có kích thước 25 mm biến đi đâu rồi? À chắc các chữ tiếng Việt là “khối tăng âm…” đây, nhưng sao không có số liệu 25 mm? mà khổ cho cái mắt của tôi cứ ngong ngóng nhòm chờ 3mm và 25 mm thôi!!!
Vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi, sao bây giờ cô ấy mới oánh chữ nhỉ, cô ấy nhớ được hết lời bác sĩ đọc không?...
Tôi nhận kết quả vội ra khỏi phòng tối om để đeo kính vào nhìn cho rõ kết quả siêu âm. Đành phải trở vào buồng, cô nhân viên phụ giúp đi đâu rồi. Tôi đến đưa giấy kết quả cho bác sĩ và :
+Thưa bác sĩ, ban nãy lúc bác sĩ siêu âm cho tôi, tôi nhớ là bác sĩ nói….mà giờ phiếu kết quả ghi thế này, nhờ bác sĩ bổ xung sửa lại giúp…
-(chép miệng) (cầm bút ngoằng thêm
    viết bằng tay “KT ~ 25 mm”)…
Tôi nhận lại kết quả, chào đi ra lòng cứ bâng khuâng…Đành rằng mình có phải mổ bướu này thì rồi trước khi mổ chắc cũng phải siêu âm lại nhưng mình muốn mọi sự phải gần với cái tình trạng hiện có chứ!

Muộn quá rồi, đói bụng, tôi xuống căng tin ăn trưa rồi nghỉ tại phòng chờ để 3 giờ chiều mới có kết quả thử máu. Có nó, tôi mới có đủ 3 kết quả để gặp lại bác sĩ điều trị. Xếp hàng lấy số  khám buổi chiều. Số của tôi là 26. Gần 3 giờ tôi trở lại phòng khám bệnh. Cùng ngồi chờ bên ngoài như tôi là mấy ông và một bà. Một ông hỏi tôi: chị số bao nhiêu? Dạ, số 26. Còn anh? Tôi số 32. Bà bệnh nhân vui vẻ: vậy là chị vào trước, xong đến tôi 28, rồi đến ông này 32. Còn các số giữa thì chưa thấy, mấy ông kia số còn xa nữa kia…Mà bác sĩ đã khám đâu, đang tạm nghỉ chờ kết quả xét nghiệm máu đưa vào, phải 3 giờ kia.
Thoáng một cái, ko hiểu linh tính thế nào, ông bệnh nhân 32 lẻn luôn vào phòng khám, một lúc sau đi ra, xong! Tôi và bà nọ ngạc nhiên ơ ơ thì cũng muộn rồi. Đang lúc ấy, ông ta đột nhiên quay lại bực tức ngồi xuống ghế chờ…
+ Sao thế anh? Tôi hỏi.
- Ôi giời, mạng máy tính hỏng…
+(tôi cười trêu) Hì hì, tại anh đó…
- (hồn nhiên thật thà) Tôi vừa khám xong mà trong phòng bác sĩ máy tính vẫn chạy, máy vừa mới hỏng…
+ Là tôi nói tại anh đó, tại anh chưa tới số mà vào lẹ quá, máy dỗi máy sinh sự chút thôi, rồi sẽ lại chạy ngay ấy mà…
Mọi người cười, nhưng ông ta thì không hiểu, vẫn mải tức bực với cái mạng… 
Quả nhiên, máy lại chạy. Tôi được gọi vào khám.
+ Chào bác sĩ. Tôi có kết quả điện tâm đồ và siêu âm đây ạ. Còn sinh hóa máu chắc họ đã chuyển tới bác sĩ.
- (cầm 2 kết quả và lục tìm)…Rồi…Thiếu máu cơ tim. Bướu nhân vôi…Mỡ máu cao. Acid Uric cao. Cholesterol cao....
+ Bác sĩ đo dùm tôi huyết áp được không ạ?
- (đo)…sao thế nhỉ?
+có cao không thưa bác sĩ?
- không cao mới lạ!
+ Bao nhiêu ạ?
- chỉ 110/75…trưa nay chị ăn uống chưa?
+ Tôi ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thoải mái, tâm trạng tôi rất bình thường, không lo lắng gì, cũng không uống thuốc huyết áp đâu ạ. Nhưng huyết áp thế thì tốt chứ ạ?
- Không, lẽ ra phải cao mới đúng.
+?!?
- Không cao nhưng mà tiếng tim đập lạ lắm, chả nghe thấy gì, cứ lịm đi, linh tinh…
+(ôi, tim đập thế nào chắc cũng có thể hiện trên điện tâm đồ rồi chứ ạ?) tôi im lặng, không thấy lo lắng gì.
+Thưa bác sĩ, cái bướu của tôi sao ạ, có phải mổ hay uống thuốc ạ?
- Chưa, cái bướu chữa sau…(nhìn bệnh nhân) Tôi nói thật nhé. Chị bị quá nhiều bệnh. Bệnh chị như thế này, tôi không cho thuốc gì được!
+ Sợ thuốc bệnh này phụ gây bệnh khác hay sao thưa bác sĩ?
 - Vâng, không cho thuốc gì được…chị phải chữa bằng loại khác…
+ Không sao đâu thưa bác sĩ, có thứ nào không thuộc tiêu chuẩn bảo hiểm, xin xứ kê đơn và tôi tự túc ạ.
- Chị phải dùng thực phẩm chức năng để giảm cân đã, chị bị rối loạn chuyển hóa, chắc chị vẫn ăn kiêng rồi mà ko rút cân được. Chị cần giảm 4 kg trong 2 tháng. Tôi sẽ kê đơn cho chị…
+ Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Nói vậy thôi, chứ bác sĩ nghĩ ngợi mãi rồi vẫn cho tôi đơn lĩnh thuốc hạ mỡ máu, hạ acid uric và viên dầu cá đấy chứ. Bệnh chính lúc này của tôi đang đau 2 bàn tay dữ lắm, và tim đập nhanh, khó thở thì hình như tôi quên chẳng nhắc lại, bác sĩ thì bảo rằng cứ giảm kg đi đã có chữa bệnh khác mới chữa từ từ sau…Bác sĩ còn bảo có khi sau khi giảm cân bướu cũng bớt luôn! Tôi hơi buồn vì tôi bị cái bướu này từ lúc tôi có 56, 57 kg thôi à…mà bây giờ thì tôi 62 kg rồi…Tôi không dám nói thật với bác sĩ là, với tôi, hoàn toàn có thể chủ động “tạo cân nặng” theo ý muốn, có dạo tôi đã tự đưa mình về 58 kg rồi mà…từ 5 năm trở lại đây tôi đã ăn uống rất điều độ đấy thôi…Tất nhiên tôi hiểu 58 kg do tôi "tự tạo" khác với 58 kg do thuốc men, TPCN tác động vào cơ thể.
Tôi ra về, qua phòng lĩnh thuốc xếp hàng tiếp, tới 4 giờ chiều mới lĩnh xong, còn đúng một giờ đồng hồ đi trên đường để kịp đón cháu từ mẫu giáo về …
Từ hôm đó đến nay, tôi chưa mua thực phẩm chức năng, không phải vì tôi không theo hướng dẫn của bác sĩ, mà là chờ lĩnh lương đã…
Suốt ngày, tôi lại hùng hục đi bộ, chạy tại chỗ, đi nằm giường  nhiệt, uống đủ các bài thuốc cũ rồi thêm dấm táo, thuốc tạo chất  nhờn cho khớp, omega 3-6-9, can xi D, B1, B6,…mà bệnh chưa thuyên giảm, cứ đau tay đến kinh hồn, và thi thoảng chóng mặt thế thôi.

Vậy là blog xong một cuộc đi khám bệnh! MQ không có ý định than thở việc chờ đợi xếp hàng quá lâu, bởi hiểu rằng bệnh nhân đông quá, cũng không chỉ nhìn thấy những phiền toái đến với mình và những gì kém vui, MQ chỉ muốn lưu cho mình làm kỷ niệm, và cũng để bạn bè đọc cho thay đổi khẩu vị thơ cóc dài dòng. Còn bệnh viện, chính tại nơi này, MQ đã từng được cấp cứu ở nhà đưa đến lúc 12 giờ đêm khi huyết áp lên quá cao, uống thuốc hạ áp xuống rất chậm và hoàn toàn ko ngủ được một phút nào dù thuốc ngủ dùng đã quá liều…MQ được làm điện não đồ, được chụp city não, được chụp mạch vành theo phương pháp Kỹ thuật cao chụp cắt lớp 64 chiều,…một cách êm đẹp và cẩn thận nhiệt tình chu đáo của các bác sĩ y tá…Chính bởi vậy, MQ vẫn biết ơn bệnh viện lắm và không thay đổi địa chỉ bảo hiểm y tế mà, phải chấp nhận những gì cần chấp nhận, và cứ hy vọng, một ngày mai sẽ tươi sáng hơn ...(ai nói câu này ấy nhỉ?).

  

 10/7/2012
Hồ Minh Quang
                                 
Share on Google Plus

Hãy Cho Chúng tôi Biết Về Cảm Nhận Của Bạn!